7 tháng 4, 2010

Gabriel Marquez và Elinor Ostrom có gì chung?

Đọc tâm tình này về tác phẩm "Trăm năm cô đơn" của Marquez, chợt hỏi Gabriel Marquez Elinor Ostrom có gì chung? Một người đi về cùng cực của sự cô đơn, người kia tìm lời giải cho một giải pháp chung.

Nếu chỉ có 1 câu để nói về nguồn gốc của các vấn đề môi trường ngày hôm nay, câu đó sẽ là: con người không có khả năng hợp tác giải quyết các nguồn tài nguyên chung. Gốc rễ của vấn đề là ở chỗ hành động của con người được dẫn dắt bởi sự ích kỷ. Một khiếm khuyết tông tổ tự nhiên.

Solitude và self-interest!

Nếu các mối liên hệ ràng buộc con người với nhau tạo nên thành phần chính của hạnh phúc thì quả là con người quá bất hạnh với cái di sản tông tổ, là tính ích kỷ này và sự cô đơn này.

Marquez mô tả tuyệt vời về nó. Ostrom, như một hiệp sĩ thánh chiến, tìm cách dẫn dắt đoàn người vượt qua nó.

Nhưng, như Marquez đã cất lên tiếng than "trăm năm cô đơn", vạn kiếp cô đơn...

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

hay hay, nhưng em không biết E Ostrom là ai.